Người lính Vị Xuyên nối duyên cho vợ và đồng đội
Cuối năm 1989, ông bà sinh thêm một cậu con trai nữa, đặt tên là Tùng. Không cùng cha nhưng hai anh em Duy - Tùng rất thương yêu và hợp tính nhau. Cả hai người con trai kính trọng gọi "bố Thân, bố Hòa", coi như hai người cha ruột của mình. Vợ chồng ông Thân vẫn qua lại thăm nom bố mẹ liệt sĩ Hòa ở Yên Bái. Ông Thân xin làm con trai nuôi của gia đình, cùng đỡ đần khi có công việc. Mỗi ngày giỗ của liệt sĩ Hòa, ông đều cúng cẩn thận, rồi làm cơm tập hợp anh em đến cho cửa nhà thêm đầm ấm.
Trải qua bao sóng gió, bà Nga cũng tìm được bến bình yên. Nỗi đau trở thành góa phụ có người san sẻ, cuộc sống đời thường có người chung vai gánh vác. Bà kể, vợ chồng có lúc cơm chẳng lành, canh chẳng ngọt, nhưng chưa bao giờ thấy ông Thân nói nặng lời hay quát mắng con trai.
Nhắc đến liệt sĩ Hòa, bà xúc động nhớ lại chuyện xưa. Cưới nhau hai năm nhưng vợ chồng chỉ sống với nhau tính theo ngày. "Làm vợ khi đất nước có chiến tranh thì người chồng không còn là của riêng gia đình nữa mà là một phần của đất nước. Anh Hòa hy sinh mới là người thiệt thòi nhất", bà rưng rưng nước mắt.
Tháng 7 hàng năm, vợ chồng ông Thân lại cùng những người lính Sư đoàn 356 về lại chiến trường xưa, thắp hương cho liệt sĩ Hòa và đồng đội đã nằm xuống. Những cựu binh đều biết câu chuyện xúc động ấy. "Chúng tôi luôn kể cho nhau nghe câu chuyện của ba người như lời nhắc nhở về nghĩa tình đồng đội", cựu chiến binh Nguyễn Văn Kim chia sẻ.
Câu chuyện về mối nhân duyên ấy sẽ có hậu hơn, hạnh phúc sẽ trọn vẹn hơn nếu như năm 2010, tai nạn không cướp đi người con trai duy nhất của bà Nga với liệt sĩ Hòa. Ông Thân lại một lần nữa dành hết yêu thương, lo lắng để giúp vợ nguôi ngoai nỗi đau. Nhiều lúc bà chỉ biết khóc: "Tôi chẳng còn gì, chỉ còn lại ông ấy với đứa con làm niềm an ủi cuối cùng giữa cuộc đời quá bất hạnh này"... Gian trên cùng của ngôi nhà ba tầng có thêm bàn thờ người con trai trẻ. Bốn năm nay, ông Thân vẫn cùng vợ ngày ngày lo hương khói cho cả hai cha con liệt sĩ Lê Nam Hòa.
Hoàng Phương